Cherreads

Chapter 8 - Chương 8: Dư âm

Hai tuần sau lần ghi hình chương trình "Hôm nay bạn vất vả rồi".

Minh Hoàng vừa sắp xếp xong kệ hàng và quay trở lại quầy, trông thấy An Hạ vẫn còn dí mắt vào màn hình điện thoại mà cười tủm tủm suốt từ đầu buổi đến giờ, cậu nhóc không khỏi ngán ngẩm tặc lưỡi lắc đầu.

"Chị à, màn hình sắp thủng luôn rồi đó."

"Kệ chị!" 

An Hạ chẳng buồn bận tâm đến lời trêu ghẹo của cậu, tiếp tục tua lại phân đoạn yêu thích trong chương, chính là lúc Leo trao cho cô cái ôm ấm áp rồi lại khúc khích cười như một đứa ngốc.

Minh Hoàng bất lực chịu thua: "Hết thuốc chữa… Em xong việc cả rồi, cho chị ở đây mình ên đó."

"Đi đi, đi lẹ giùm!" An Hạ bày ra vẻ mặt chê bai mà phẩy tay xua đuổi.

Minh Hoàng thở dài nhìn bà chị trông chẳng khác nào con dở trước mắt, thế nhưng khóe môi lại cong cong nụ cười.

Sau lần quay đó cậu thấy dường như An Hạ trở nên vui vẻ nhiều hơn trước và đã giảm bớt lượng công việc mình đang gánh trên vai. Dù chỉ là đồng nghiệp nhưng An Hạ đã nhiều lần giúp đỡ và đối đãi với Minh Hoàng như đứa em trai ruột thịt, điều đó đã khiến cho một đứa trẻ thiếu thốn tình thương như cậu cảm động rất nhiều. Vậy nên trông thấy cô sống vui tươi hơn trước, trong lòng cậu cũng thầm vui lây.

"Em về thiệt đó!"

"Về lẹ đi thằng quỷ nhỏ!"

An Hạ không thèm ngước nhìn mà lạnh lùng hất hủi, trong khi mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại đang diễn ra cuộc đối thoại của cô với Leo bên dưới tòa nhà chung cư. Cô đã tải tập phát sóng này về với độ phân giải cao nhất, lưu ở mọi nơi có thể—cloud, drive, thậm chí cả USB.

Ngoài lý do lưu trữ ra, còn có một nguyên nhân khác khiến cho An Hạ không dám xem trực tuyến trên nền tảng xã hội, chính là những bình luận tiêu cực.

Vào khoảnh khắc mà Leo xuất hiện trước mắt cô và bảo rằng họ sẽ ghi hình chương trình, trong lòng An Hạ cũng đã dự đoán được phần nào phản ứng của một bộ phận fan quá khích. Vì vậy trong suốt quá trình ghi hình cô đã cố giữ khoảng cách với Leo và không tạo ra bất kì fan-service nào cả. Nhưng cô chỉ ngăn được bản thân chứ không thể nào cản được Leo. Những cử chỉ thân mật của Leo đã khiến cho nhóm fan cuồng của anh phẫn nộ và công kích An Hạ.

Ban đầu khi đọc những bình luận tiêu cực đó cô còn thấy buồn bã suốt mấy ngày liền, sau đó thì… vẫn thấy tổn thương.

Nhớ lại những lời công kích đáng sợ đó, An Hạ rầu rĩ nằm ườn ra quầy. Cô hoàn toàn không thể ngờ, cùng là con gái với nhau mà họ lại có thể buông những lời cay nghiệt đến vậy. Có vài người còn tìm đến tận cửa hàng để quấy rối cô nữa cơ. Cũng may là cô chủ thông cảm nên đã không đuổi việc cô mà báo cáo với cảnh sát địa phương nhờ họ xử lý, bằng không là giờ này An Hạ đang trốn chui trốn lủi trong kho rồi.

Quả thật là hạnh phúc nào cũng có cái giá của nó. Được tiếp xúc gần gũi với Leo thì tuyệt thật đấy nhưng dư âm để lại cũng quá là đáng sợ. 

Từ áp lực dư luận, đến cả những rung động nhỏ bé vẫn còn âm vang trong con tim yếu mềm của An Hạ.

Lý do An Hạ xem đi xem lại suốt chương trình ấy không phải chỉ để ngắm Leo thôi, mà bởi vì cô muốn nghe thấy giọng nói của anh dịu dàng bên tai, dìu dắt thân xác mỏi mệt của An Hạ về nhà, tiếp thêm nguồn sống để An Hạ có thể ngả lưng ngơi nghỉ mà không còn mang lòng tạp niệm.

Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại giống như trước đây, cuộc sống thường nhất vẫn vậy mà trôi tiếp. Thức dậy, đi làm đến tối muộn, về nhà và ngủ. Nhưng giờ đây có thêm một chút sắc màu tô điểm vào hành trình tẻ nhạt đó của An Hạ rồi.

"Em vất vả nhiều rồi, Ahn Hae! Em đã làm rất tốt rồi!"

Lời nói động viên của Leo vang lên trong tai nghe, khiến cho An Hạ không nhịn được lại tủm tỉm cười.

Tất cả diễn ra như một giấc mơ và An Hạ biết mình đã tỉnh dậy, nhưng giấc mơ ấy quá đỗi ngọt ngào, làm cho cô luyến tiếc lượm lặt những mảnh vụn còn vương vãi.

"Một mình lủi thủi mỗi ngày như thế này, em có từng cảm thấy cô đơn không?"

Trước đây thì có, nhưng bây giờ trên con đường về của An Hạ đâu đâu cũng là bóng dáng của Leo. Giọng nói của anh vần thì thâm ấm áp bên tai như liều thuốc an thần êm ả, đưa cô về bến đỗ bình yên.

"Em không còn cô đơn nữa rồi."

An Hạ thì thầm với chính mình. Một nụ cười dịu dàng khẽ nở trên môi, để những kỷ niệm ngọt ngào ấy sưởi ấm lòng mình.

Khi chiếc xe buýt dừng lại ở bến gần chung cư của An Hạ, cũng là lúc chương trình kết thúc bằng cái ôm và những lời tạm biệt. Điện thoại đồng thời báo hiệu pin yếu, An Hạ bèn cất điện thoại và tai nghe rồi bước xuống xe buýt.

* * *

More Chapters