Cherreads

Chapter 10 - Chương 10: Là anh

Khi Leo kết thúc lịch trình hôm nay thì đã gần hai giờ sáng, anh lên xe riêng để về nhà nghỉ ngơi. Hai tuần qua Leo đã chạy lịch trình xuyên suốt không ngừng, cơ thể anh đã rã rời không còn chút sức lực.

Chiếc xe di chuyển trên đường phố vắng tênh. Leo tựa đầu vào cửa kính, mệt mỏi muốn chợp mắt nghỉ ngơi nhưng lại không tài nào ngủ được. Anh nhìn những ngọn đèn đường đang phát ra ánh sáng vàng nhạt như đang sưởi ấm cho mình, mà lòng càng thêm trống rỗng.

Từ khi nghe những lời dịu dàng của cô ấy, anh có thói quen ngắm đèn đường mỗi đêm tan làm. Dường như ngọn đèn kia đang phảng phất dáng hình nụ cười của cô, nên mỗi khi trông thấy chúng, lòng anh cũng vơi bớt lẻ loi.

Tập phát sóng của cô anh đã xem đi xem lại mỗi khi rảnh rỗi đến mòn. Chiếc áo từng có hơi ấm cũng đã lạnh ngắt tự lúc nào anh còn chẳng dám giặt. Từng chút từng chút về cô gái có nụ cười đẹp tựa ánh dương ấy, mang đến cho anh những cảm xúc mãnh liệt như những ngày đầu mải miết đuổi theo hoài bão.

Leo ảo não thở dài, giương mắt nhìn vô định vào khoảng không bên ngoài ô cửa kính. Bất chợt một góc ngõ quen rơi vào tầm mắt khiến anh ngẩn người ra. Mãi đến khi chiếc xe đã đi qua một đoạn khá xa rồi anh mới hoàn hồn, vội vàng hô lên với quản lý.

"Dừng xe!"

Quản lý Jong Suk bị bất ngờ nên phanh gấp lại, bàng hoàng nhìn Leo: "Sao vậy? Có chuyện gì hả?"

"Anh về nhà nghỉ trước đi, em sẽ tự về từ đây."

 

Không một chút chần chừ, Leo vội vã thu gom đồ đạc của mình vào balo rồi nhảy tót xuống xe, bỏ lại Jong Suk với vẻ mặt ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.

"Rồi em về bằng cách nào hả? Muộn như này rồi còn muốn đi đâu?"

Cánh cửa xe đóng sầm lại ngăn cách lời nói của Jung Suk đến với Leo. Anh chàng quản lý thở dài đánh sượt, rồi cũng đành lái xe rời đi trong bất lực. 

Và thế là Leo rảo bước quay ngược trở lại, hướng về phía chung cư mà An Hạ đang ở. Dường như anh đang ôm ấp chút hy vọng mỏng manh rằng có thể tình cờ đón được cô đang trên trở về. Hoặc không thì cũng chỉ cần đứng bên ngoài tòa nhà thôi, cũng đủ để nỗi cô đơn trong anh vơi đi phần nào.

Ngước nhìn những khung cửa sổ đều đã tắt đèn tối thui trên tòa nhà cao, chỉ còn duy nhất một ô cửa còn sáng đèn. Leo tự hỏi trong lòng rằng, liệu đó có phải là nơi cô ở không?

Leo thấy mình lúc này không khác gì kẻ đeo bám cả. Anh tự cười nhạo báng bản thân. Nhưng kì lạ là anh thật sự đã thấy phấn chấn hơn đôi chút, cứ như vừa được uống một ly cà phê đậm đặc làm cả tinh thần lẫn cơ thể của anh tỉnh táo hẳn ra.

Đứng mãi hồi lâu đến mức chân cũng trở nên tê dại, Leo biết mình không nên ở lại đây thêm được nữa. Anh hít một hơi thật sâu và quay bước định rời đi, tự dặn lòng đây sẽ là lần cuối cùng mình làm việc đáng xấu hổ như này. Đó chỉ là mối quan hệ giữa người hâm mộ và thần tượng thôi, giấc mộng ngày hôm đó đã kết thúc rồi.

"Anh Leo!"

Ấy vậy mà một tiếng gọi thân thương vang lên giữa đêm thanh vắng, đã xuyên thẳng vào con tim đang yếu mềm cũng như đánh bay toàn bộ lý trí của anh. Ngay khoảnh khắc đó Leo dường như đã linh cảm được rằng, người con gái kia chắc chắn sẽ làm cuộc đời của anh chao đảo và cũng thừa biết bản thân mình sẽ vô phương chống cự.

Khi Leo quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt chứa đầy sự nhục nhã và áy náy của một kẻ lén lút bị bắt gặp. Vốn đang loay hoay nghĩ ngợi xem nên giải thích như thế nào về sự xuất hiện của mình, nào ngờ đâu anh còn chưa kịp phân trần, đã thấy An Hạ ngồi thụp xuống gục đầu vào gối với bờ vai gầy run lên bần bật. Cô không biết mình đang sợ hãi hay đang nhẹ nhõm. Chỉ biết rằng, ngay khoảnh khắc nhận ra Leo, nước mắt cô đã rơi.

Leo bối rối vô cùng. Tay chân anh lóng nga lóng ngóng một lúc mới chậm rãi tiến lại gần An Hạ.

Tiết trời âm độ lạnh cắt da cắt thịt. Hơi thở của Leo phả ra thành từng làn khói trắng, bàn tay anh lạnh đến mức tê buốt. Nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ run rẩy trước mặt mình, anh lại chẳng còn cảm nhận được cái lạnh nữa.

Anh cởi ngay áo khoác của mình choàng lên người An Hạ. Khung cảnh có chút quen thuộc này làm Leo không nhịn được mà mỉm môi cười. Anh ngồi xuống đối diện cô, ngượng ngùng vươn tay vỗ nhẹ lên mái đầu vẫn còn ẩm nước của cô.

Chẳng biết đã qua bao lâu, chỉ đến khi Leo lạnh cóng cả người thì An Hạ mới thôi thút thít, nhưng cô vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Ahn Hae à, anh xin lỗi nhé." Leo cất giọng khản đặc vì lạnh.

Mái đầu của An Hạ lắc nguầy nguậy trong lòng bàn tay của Leo. Cô nói vọng ra từ trong đầu gối:

"Sao anh lại xin lỗi em chứ?"

"Anh xuất hiện như thế này đã làm em sợ rồi."

"Phải! Sợ chết khiếp luôn á!"

Thái độ thẳng thắn của An Hạ làm Leo càng thêm chột dạ.

"Anh đang đi dạo, tiện đường đi qua mới nhớ ra đây là nơi em ở. Anh chỉ dừng lại một lát và tự hỏi không biết em ở tầng mấy mà thôi…"

Nửa câu trước là nói xạo, nửa câu sau mới là lời thật lòng.

"Em sợ mình nhìn nhầm, nếu không phải anh mà là một gã biến thái nào đó thì em chết chắc rồi."

"Anh xin lỗi mà. Em ngẩng đầu lên đi nào, giận anh đến vậy sao?" Leo vừa nói vừa thở ra khói.

Cái đầu nhỏ kia vẫn cứng đầu lắc lấy lắc để.

"Em đang xấu lắm."

"Nhưng mà Ahn Hae à…"

"Dạ?"

"Anh lạnh quá…"

"…"

* * *

More Chapters