Sau khi thanh toán, An Hạ và Leo rời khỏi quán ăn. Có lẽ vì ở trong không gian ấm áp quá lâu mà An Hạ đã quên béng đi cái lạnh đang đợi chờ mình ngoài kia.
Vừa bước ra khỏi quán, An Hạ co rúm lại vì cơn giá rét bất chợt cắt vào da thịt. Bấy giờ An Hạ mới nhớ ra là mình đã đãng trí bỏ quên áo khoác ở chỗ làm mất rồi.
Trông thấy An Hạ ôm lấy hai tay mà suýt xoa, Leo bèn cởi áo khoác của mình ra và choàng lên vai cô.
"Muộn rồi, anh đưa em về nhé?"
Sự tiếp xúc thân mật bất ngờ khiến An Hạ ngượng chín mặt, xua tan cả cái lạnh đang bủa vây trên người cô. Mùi hương trên áo Leo vẫn còn vương lại, một chút gỗ tuyết tùng trầm ấm, một chút bạc hà tươi mát, hoà lẫn với hơi ấm cơ thể anh. Mặt cô bất giác nóng bừng.
Nhưng rồi ánh mắt An Hạ chạm vào chiếc hoodie mỏng manh mà Leo đang mặc, cô vội vàng tháo áo khoác ra đưa lại cho anh.
"Em không sao đâu, anh mặc vào đi."
Nhưng đúng lúc ấy, cơ thể của An Hạ lại phản chủ bằng một cái hắt hơi.
Leo cười khẽ, lắc đầu:
"Đừng có bướng. Ngoan nào."
Anh lại kéo áo khoác lên vai cô, lần này ngay ngắn hơn, cẩn thận hơn.
"Cho anh giữ hình tượng một chút đi." Leo miễn cường nài nỉ.
An Hạ cắn môi, định nói thêm nhưng rồi khựng lại. Nếu lên hình mà Leo mặc ấm trong khi fan của anh co ro bên cạnh, chắc chắn sẽ bị anti bới móc. Nghĩ vậy, cô bèn ngoan ngoãn nhận lấy. Thấy cô đã chịu nghe lời, Leo khẽ cười hài lòng, trong lòng chậm rãi tan ra một dư vị thỏa mãn kỳ lạ.
Cả hai cùng lên xe riêng của Leo. Đêm muộn, đường phố thưa thớt, ánh đèn vàng trải dài thành những vệt sáng mờ nhạt trên mặt kính. Không gian trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ nhè nhẹ hòa cùng hơi thở đều đều của họ.
Theo thói quen, An Hạ lấy điện thoại ra xem giờ, vô tình để lộ màn hình nền trước mắt Leo.
Leo thoáng sững lại.
Hóa ra… không phải ảnh của anh.
Thay vào đó, là bức ảnh một gia đình năm người - một bức ảnh đời thường nhưng tràn đầy hơi ấm.
"Đó là gia đình của em hả?"
Câu hỏi bật ra trước khi Leo kịp suy nghĩ. Anh vốn không định hỏi, nhưng lại không thể cưỡng lại cơn tò mò đang trỗi dậy trong lòng. Anh muốn biết về cô. Biết hết tất cả mọi thứ.
Điều này… có bình thường không?
"Dạ!"
Leo như tình yêu cuộn trào tựa thác đổ trong đôi ngươi đen láy của cô thu hút. Như thể có một dòng chảy mạnh mẽ cuốn trôi cả hồn lẫn trí anh. Một thứ tình yêu thuần khiết, ấm áp và trọn vẹn đến mức… khiến anh ghen tị.
Tim anh khẽ run lên.
"Anh ngỡ đâu sẽ thấy hình của mình trên điện thoại của em đấy chứ."
Để gạt đi những dòng chảy lạ lẫm đang len lỏi trong lòng mình, Leo buông ra một câu bông đùa.
Vậy mà lại vô tình chọc trúng tim đen của An Hạ, khiến cô chột dạ giật thót như kẻ trộm bị phát giác, vội vàng cất điện thoại vào trong túi tote. May quá vừa rồi cô đã không quen tay mà mở khóa điện thoại, bằng không cơ bụng lồ lộ sáu múi của Leo sẽ bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, lúc đó có đào mười cái hố cũng không đủ cho An Hạ chui xuống.
"Haha… Làm gì có…"
Nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, Leo cảm thấy thú vị nhưng cũng không muốn trêu chọc thêm. Anh húng hắng giọng, chuyển sang một chủ đề khác.
"Ngoài nhạc của bọn anh, em có nghe thêm thể loại nhạc nào nữa không?"
An Hạ thở phào vì được đổi chủ đề, vội đáp:
"Cũng không nhiều lắm ạ, em nghe nhạc dựa theo cảm xúc là chủ yếu nên ngoài các anh ra em cũng chỉ nghe nhạc Việt thôi ạ."
Chủ đề này liền vén lên lòng hứng thú đối với một kẻ cuồng âm nhạc như Leo, anh liền hiếu kỳ hỏi thêm.
"Thỉnh thoảng anh có thấy mấy bài V-pop nổi trên TikTok. Giai điệu cũng hay, dù anh không hiểu lời."
An Hạ mím môi đơ lưỡi, bởi vì những ca khúc nổi trên TikTok chỉ toàn là remix và "đôn chề", lời ca đôi khi lại chẳng mang nhiều ý nghĩa gì sâu sắc, cô không muốn mở thế giới đầy xấu hổ ấy ra cho Leo thấy đâu.
"Mấy bài đó, không phải gu của em nên em cũng không rõ lắm…"
"Vậy gu của em là gì?" Leo chống cằm nghiêng đầu nhìn An Hạ với ánh mắt mong đợi.
An Hạ ngẫm nghĩ một hồi. Sở thích âm nhạc của cô phần lớn thiên về cảm xúc, vậy nên nó khá là hỗn tạp. Nếu để chọn một ca khúc vừa mang tính sâu sắc mà in đậm bản sắc dân tộc, chắc chỉ có một sự lựa chọn duy nhất.
Nghĩ đến cái tên đó, An Hạ liền hí hửng tìm kiếm trên điện thoại và tất nhiên là cô không dám để lộ hình nền ra cho bất kì ai thấy, nhất là với Leo.
Lát sau, An Hạ đưa một chiếc tai nghe không dây cho Leo. Anh rất nhanh nhận lấy đeo vào tai, một giai điệu da diết cùng tiếng dạo guitar chậm rãi vang lên bên tai Leo, men theo giọng nữ cao vút thấm đượm mùi đời từ tốn gõ nhịp vào cõi lòng anh.
"Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh, cho đời mỏi mệt. Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt. Rọi mãi trăm năm, một cõi đi về."
Leo không hiểu ca từ mang ý nghĩa gì cả, nhưng cái cách mà ca sĩ thể hiện đi đôi với tiếng guitar réo rắt làm cho anh cảm thấy buồn bã, mờ mịt. Cảm tưởng như anh đang đứng trước một chiếc gương, nhìn vào bản ngã phản chiếu bên trong tấm gương mà hỏi rằng: "Ta là ai? Ai là ta?"
Khi tiếng guitar ngưng bật, Leo vẫn chưa thoát khỏi những cảm xúc hoang mang mà bài hát ấy mang lại. Anh bất giác quay sang An Hạ nhờ cô giải nghĩa ca từ giúp mình.
An Hạ cười, như thể đã đoán trước được phản ứng của anh. Cô chậm rãi giải thích từng câu, từng chữ, giúp Leo hiểu được dụng ý mà cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã gửi gắm vào bài hát này.
"Ông ấy đã tạo ra hẳn một thể loại nhạc mang tên mình. Người đời gọi đó là nhạc Trịnh."
Là một nhạc sĩ, Leo không khỏi tò mò về con người ấy.
Hơn nữa, qua ánh mắt sáng rực của An Hạ, anh lại càng muốn nghe thêm.
Và thế là An Hạ lập tức xổ ra một tràng dài như bài thuyết trình. Cô kể về cuộc đời Trịnh Công Sơn, về những nàng thơ, về Diễm xưa, Huyền thoại mẹ, về ngày đại thắng trong Nối vòng tay lớn…
Leo lắng nghe không bỏ sót một chữ. Nhưng điều thu hút anh không chỉ là câu chuyện về Trịnh Công Sơn—mà còn là chính An Hạ.
Trong khoảnh khắc này, cô tỏa sáng đến mức… gần như làm mù mắt anh.
"Chà, có vẻ như kiến thức về V-pop của anh quá hạn hẹp rồi."
Leo cảm thán khi cô kết thúc. Anh chưa từng thật sự tìm hiểu về nhạc Việt. Nhưng có lẽ, sau hôm nay, anh sẽ làm điều đó.
Và không biết từ khi nào, anh đã muốn biết nhiều hơn nữa - về cả nhạc Trịnh, và về cô gái ngồi cạnh anh.
* * *