Cherreads

Chapter 18 - Chương 18: Sự xuất hiện bất ngờ

"Anh Leo?!"

An Hạ ngỡ ngàng khi trông thấy Leo ôm một giỏ trái cây đứng trước cửa nhà mình. Muộn thế này anh ấy đến đây có việc gì sao?

Dù trong lòng khá là hoang mang nhưng cô vẫn nhanh chóng mời anh vào nhà. Minh thì chưa vội về mà nán lại hóng hớt. Cái tên Leo nghe khá là quen tai, dù vậy cậu nhất thời vẫn không nhớ ra được là đã nghe thấy ở đâu.

Theo lời mời của An Hạ, Leo tự nhiên bước vào trong. Lúc Leo đi lướt qua, Minh lờ mờ cảm nhận được một tia sắc bé vừa cắt ngang người mình, cậu vội vàng ngoái nhìn theo người đàn ông đó, nhưng chỉ thấy vẻ mặt tươi cười của anh ấy hướng về phía an Hạ. Cậu nhầm lẫn chăng?

Minh không khỏi nghi hoặc, cộng thêm bộ dạng niềm nở như tiếp đón khách quý của An Hạ, làm cho cậu lại ngứa mồm mà chọt vào một câu.

"Ai vậy chị?"

An Hạ nhất thời quên mất gã ôn thần vẫn còn ở đây. Sợ rằng cậu sẽ lại nói năng xằng bậy nên cô liền quay sang lườm nguýt, trong giọng nói mang theo hàm ý đe doạ: "Khách của chị! Hết việc rồi thì về đi!"

Có mới thì nới cũ ngay. Minh không khỏi bĩu môi bất mãn: "Khách nào lại đến vào giờ này cơ chứ?"

An Hạ cũng chẳng biết phải biện minh như thế nào, vì khách này có phần hơi đặc biệt hơn so với người thường.

"Biết vậy được rồi. Thăm chị xong rồi, về đi nhé!"

Cô không khách khí đẩy Minh ra ngoài đầy xua đuổi, tuy nhiên cậu vẫn ngoan cố hỏi thêm:

"Có chắc là bạn không vậy? Hay người yêu mà giấu em đó? Nhìn khả nghi lắm nha!"

An Hạ chỉ muốn bịt ngay cái mồm tác quai tác quái kia lại. Đẩy Minh ra đến cửa rồi, cô gần như hạ giọng mà nài nỉ cậu.

"Cảm ơn đã đến thăm chị, chị rất khỏe giờ thì về giùm chị đi mà."

Bị xua đuổi thậm tệ, Minh liền bày ra bộ mặt đáng thương, nói với giọng ấm ức: "Có mới nới cũ, lòng người thật là lạnh lẽo."

"Xin đấy, im lặng mà về giùm chị, chị cảm ơn." 

Minh cũng thôi không giỡn nhây nữa, nghiêm túc dặn dò: "Rồi rồi đi ngay đây. Chị nhớ đi đứng cẩn thận đấy, có gì thì gọi cho em liền biết chưa?"

"Biết rồi ông cụ non ạ."

An Hạ bật cười trước sự lo lắng thái quá của cậu song cũng không từ chối, ngược lại còn rất vui vẻ đón nhận.

"Chân bị như vậy rồi, đừng làm gì quá sức nhé." 

Minh vẫn không quên ló đầu vào trong nhìn "vị khách lạ mặt" của An Hạ và buông một câu ám muội bằng tiếng Hàn, đủ để cho người bên trong nghe thấy, làm cho cô giật mình hoảng hốt đánh bùm bụp lên lưng cậu đuổi đi. Chỉ có như vậy cậu nhóc mới hả hê, tí tởn chạy cái vèo khuất bóng khỏi hành lang.

An Hạ đứng nhìn theo mà tức cái lồng ngực. Để xem khi chân cô khỏi rồi sẽ xử đẹp cậu như thế nào. Trong lòng cô liền nảy lên những suy tính sẽ trừng trị tên nhóc láo xược đó như thế nào, bỗng chốc nhớ ra "khách quý" vẫn còn đang ở trong nhà cô bèn vội vàng đi cà nhắc vào trong.

Leo vẫn đứng ngay ngưỡng cửa, không bước vào, như một cách thể hiện sự tôn trọng.

"Anh vào trong ngồi đi!"

Leo quay lại trông thấy cô đang chống nạng bước từng bước khập khiễng, anh lập tức đưa tay muốn giúp đỡ thì bị cô từ chối ngay.

"Không sao đâu, em tự đi được."

Sao cô dám làm phiền anh vì chuyện nhỏ nhặt như vậy cơ chứ!

Leo theo cô vào trong nhà, kè kè ngay phía sau cứ như sợ rằng cô sẽ lại vấp ngã. An Hạ không biết được điều đó, vẫn bình thản đi vào bếp định sẽ pha cho anh một tách trà nóng.

"Hôm nay anh không có lịch trình hay sao mà lại đến đây vậy?"

"Hôm nay anh được nghỉ!"

Nghe thấy giọng anh vang lên ngay sau lưng An Hạ liền xoay người lại nhìn. Cú xoay hơi nhanh khiến cô hơi loạng choạng, Leo thì theo phản xạ đưa tay ra định đỡ lấy nhưng đáng tiếc An Hạ lấy lại được thăng bằng rất nhanh.

"Em không sao đâu mà." 

Cô cố cười trấn an anh mà trong lòng đang âm thầm nhỏ lệ. Bởi vì ban nãy An Hạ đã dùng cái chân bị thương chống đỡ cho mình khỏi ngã, nên giờ đây nó đang đánh nhạc rock ầm ầm bên dưới. Vừa nghiến răng chịu đau vừa đi pha nước, An Hạ vẫn không dám để lộ nửa điểm đau khổ của mình ra bên ngoài.

"Người vừa rồi là ai thế?"

Leo tuy không theo sát cô nữa nhưng vẫn đứng trong bếp đề phòng bất trắc. Giọng anh trầm lặng nghe có vẻ khác biệt so với mọi khi.

"À, đó là Minh, thằng nhóc làm chung ở cửa hàng tiện lợi với em, cũng là người Việt giống em đó." 

An Hạ vô tư giới thiệu Minh, chẳng chút mảy may để ý đến sự khác lạ trong thanh giọng của anh.

"Đêm tối như thế này em đừng nên để đàn ông vào nhà, nguy hiểm lắm."

Cô mang theo vẻ khó hiểu nhìn Leo. Thế người đã hiện diện trong căn hộ này vào hai đêm liên tiếp như anh đây là đàn gì?

Nghĩ rồi cô liền muốn vả mồm mình ghê. Sao cô lại nghi ngờ giới tính của idol vậy chứ? Tổ fan quật chết! Tổ fan quật chết!

Tránh làm anh bẽ mặt, cô liền đổi chủ đề: "Mà anh tìm em có việc gì sao?"

Nước nóng Minh nấu vừa nãy giờ vẫn còn trong ấm, nên An Hạ chẳng mất nhiều thời gian để pha một tách trà. Cô đưa nó cho Leo rồi chống nạng bước ra phòng khách, ngồi phịch xuống tấm đệm êm ái. Lê lết cái thân tàn tạ như thế này thật là vất vả mà.

"Anh không liên lạc được với em từ chiều đến giờ, lo lắng em gặp vấn đề gì nên anh đã chạy ngay đến đây."

Leo đi theo An Hạ cứ như là hình với bóng, chỉ đến khi anh ngồi xuống đối diện cô thì mới hoàn toàn dứt ra, song ánh mắt vẫn dán trên người cô không rời.

Nghe anh nói vậy, tim An Hạ lỡ một nhịp. Cô nhìn anh, không biết nên cảm ơn hay… trốn vào gầm ghế vì ngại. Cô chột dạ cười trừ.

"Điện thoại em hết pin, em quên cắm sạc."

"Em không sao là tốt rồi, anh chỉ lo lắng em gặp chuyện gì thôi."

Lời anh nói quá đỗi ngọt ngào, dù không biết là thật hay giả cũng đã thành công trong việc làm tan chảy trái tim của fangirl. An Hạ cũng không phải ngoại lệ, cô như muốn nhũn ra theo lời của anh. Môi cô cười mỉm chi đầy thẹn thùng và vô thức thốt lên rằng:

"Anh lo lắng cho em sao?"

"Ừ, anh lo cho Ahn Hae lắm!"

Một phát nhân đôi sát thương, hầu như đã đánh bay con tim yếu ớt của An Hạ vượt ra ngoài vũ trụ.

Nhưng rất nhanh cô liền tỉnh táo trở lại, không cho phép bản thân mình mê muội thêm lâu.

Leo vốn là một người có tinh thần trách nhiệm rất cao, có lẽ do anh cảm thấy áy náy về những gì đã xảy ra hôm qua nên mới cư xử như vậy. 

Nghĩ đến việc mình đã làm ảnh hưởng đến anh, An Hạ không khỏi rơi vào mặc cảm của tội lỗi. Cô cúi đầu mím môi lại, e dè cất tiếng.

"Anh không cần thiết phải như vậy đâu ạ…"

Rồi cô ngừng một lát để tìm kiếm từ ngữ thích hợp, để không làm cho anh hiều nhầm ý của mình. 

"Đó không phải là lỗi của anh Leo, nên anh đừng cảm thấy có lỗi hay phải chịu trách nhiệm gì với em cả. Ngược lại khiến cho anh bận tâm lo lắng thế này, em mới là người nên áy náy."

"…"

Leo chợt trầm ngâm không đáp lại, trong lòng An Hạ dậy sóng hoang mang không biết rằng mình đã nói sai điều gì. Cô còn chưa kịp suy nghĩ xem nên phá vỡ bầu thinh lặng này như thế nào thì đã nghe thấy giọng anh vang lên, mang theo sự dè dặt giống hệt cô khi nãy.

"Xin lỗi em…"

Bỗng dưng anh lại xin lỗi càng khiến cho An Hạ thêm phần hoảng hốt.

"Anh đã không nghĩ đến cảm nhận của Ahn Hae, chắc em thấy anh phiền lắm."

Cô ngước nhìn Leo, vừa kịp trông thấy một chút hụt hẫng vụt thoáng qua trên gương mặt đẹp trai của anh. 

"Nhưng mà anh vẫn mong Ahn Hae cho phép anh được tiếp tục làm phiền em như vậy."

"Vâng?"

Lần này An Hạ thật sự ngơ ngác. Không phải cô không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Leo, mà có vẻ như nó vượt ngoài khả năng dự đoán của cô, nên An Hạ gặp chút khó khăn trong việc tiếp nhận.

Trái ngược với vẻ mặt ngáo ngơ của An Hạ, Leo lại nhìn trực diện vào cô bằng một ánh mắt quả quyết và thẳng thắn, cứ như anh đã đưa ra một quyết định gì đó rất là trọng đại.

"Anh không quan tâm đến Ahn Hae vì áy náy hay là trách nhiệm, mà bởi vì anh thật lòng muốn quan tâm và chăm sóc cho Ahn Hae."

"…"

Nếu trái tim An Hạ đang chu du vào vũ trụ xa xôi nào đó, thì ngay lúc này đầu óc của cô cũng chẳng hề kém cạnh, vượt hẳn sang một chiều không gian khác, không còn ở thực tại này nữa.

Song lần này đến lượt Leo kéo giật cô quay trở về trái đất.

"Ý anh là… chúng ta đã là bạn bè mà đúng không? Anh không thể bỏ mặc bạn bè của mình như thế được."

An Hạ thật sự muốn tự cắn lưỡi chết tươi cho rồi. Cô vừa nghĩ cái gì vậy chứ? Ảo tưởng nó vừa phải thôi!

Tự xấu hổ trước trí tưởng tượng phong phú của mình, An Hạ miễn cưỡng cười cầm tách trà lên che giấu gương mặt nhục nhã của mình, lòng thầm nghĩ có lẽ nên xóa phần mềm đọc truyện trực tuyến đi thôi, đọc nhiều fanfic quá khiến đầu óc cô bị mụ mị rồi.

"Ahn Hae thấy không phiền chứ?"

Leo dường như không nhận ra bộ dáng e thẹn của An Hạ, mà tiếp tục trưng ra bộ mặt đáng thương để dụ dỗ cô.

"À vâng, em không phiền đâu ạ!" Và cô cứ thế như bị anh thôi miên, gật đầu vô điều kiện.

"Vậy thì tốt quá! Có thời gian rảnh anh sẽ đến thăm em thường xuyên hơn."

Đương nhiên là An Hạ biết "thường xuyên" của Leo là như thế nào, thân làm fan chẳng lẽ cô còn không rõ lịch trình dày đặc của idol nhà mình hay sao? Vậy nên An Hạ cũng không thật sự xem lời đó là thật và cũng không có ý bắt bẻ anh. Dù sao thì việc anh đến tận đây để hỏi thăm cô đã là quý hóa lắm rồi.

"Em đã ăn gì chưa?"

Bất chợt nghe anh hỏi một câu chẳng mấy liên quan, An Hạ ngơ ngác nhưng vẫn đáp lại:

"Em đã ăn rồi ạ."

"Vậy à?"

Trông gương mặt anh có vẻ tiếc nuối, cô không thể bỏ qua mà hỏi thêm: "Sao vậy ạ?"

Leo cong môi cười méo xệch, thành thật mà rằng: "Anh thì chưa..."

Đây không phải là tình huống idol đến ăn chực nhà fan đâu đúng không nhỉ? Là An Hạ đã nghĩ nhiều rồi phải không? Sao trông Leo giống như đang chờ đợi điều gì đó từ cô vậy?

Cuối cùng An Hạ không nhịn được đánh tiếng đề nghị.

"Anh muốn ăn phở không?"

Liền sau đó thấy đôi mắt Leo sáng rỡ đồng thời vui vẻ gật đầu đồng ý.

* * *

More Chapters